A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Côi Trô – “Nàng công chúa ngủ quên”

Theo cách gọi của người Xơ Đăng, “Côi” có nghĩa là thác nước, còn “Trô” là chỉ tên riêng. Thác Trô thuộc địa bàn thôn 1 (làng Kon Đó – Kon Đôi), xã Đăk Kôi, huyện Kon Rẫy. Thác có vẻ đẹp hoang sơ, kỳ vĩ và gần như còn rất ít người biết đến. Có người ví thác Trô như một “Nàng công chúa ngủ quên”, bởi nó là sự cuốn hút, lay động tâm hồn với bất kỳ ai đã từng đặt chân đến đây…

Vẻ đẹp nguyên sơ, hùng vĩ của thác Trô

Trong một chuyến công tác đến với xã Đăk Kôi, tôi tình cờ biết đến thác Trô qua “câu chuyện làm quà” của một người dân tại chỗ nơi đây. Ấy vậy là tôi liền nảy ra ý định khám phá con thác này vào một ngày gần nhất. Tuy nhiên qua 3 lần liên hệ với UBND xã, tôi đành ngậm ngùi tạm gác lại kế hoạch này. Bởi những ngày gần đây, do mưa lớn thường xuyên, làm cho mực nước dâng cao, nên không thể đi được. Vậy nên phải đến tận bây giờ tôi mới được thoả mãn mong ước của mình.

Xuất phát từ thành phố Kon Tum, mất khoảng 1 tiếng rưỡi để tôi đến với thôn 1 (làng Kon Đó – Kon Đôi), xã Đăk Kôi. Nhờ đã liên hệ từ trước, nên A Nóc và A Niên – cán bộ xã đã chờ tôi ở đó. Sau đôi lời chào hỏi xã giao, tôi bám gót theo A Nóc và A Niên bắt đầu chuyến hành trình khám phá của mình…

Men theo con đường đất nhỏ, chúng tôi hướng đến một con sông cắt ngang, chia cách 2 bờ rộng chừng 50m. Nhanh nhảu bẻ một cành cây mọc bên đường, A Nóc dò dẫm từng bước ra ven bờ sông, để đo độ sâu của nước. Loay hoay chừng 15 phút, khi quay lại A Nóc giảng giải: “Muốn đến được thác Trô phải lội qua con sông Tea A Kôi này. Ngày thường nước không sâu lắm chỉ khoảng qua đầu gối. Tuy nhiên do ảnh hưởng bởi cơn mưa từ vài ngày trước, nên hiện tại nước vẫn đang dâng cao. (Chỉ vào chỗ đứng dưới chân mình, A Nóc nói tiếp) Theo tôi quan sát, thì có lẽ chỗ nãy là nông nhất rồi, anh em nối nhau lội qua nhé. Cậu phóng viên cẩn thận kẻo ướt máy móc, đồ nghề tác nghiệp!”

Cứ như vậy, A Nóc đi trước, tôi và A Niêng nối bước theo sau. Mực nước cao khoảng ngang bụng tôi, dòng chảy khá xiết. Tuy nhiên dựa dẫm vào nhau dò  từng bước chân, cuối cùng chúng tôi đã qua được bờ bên kia an toàn.

Trên con đường vào thác Trô, cảnh sắc xung quanh cũng thay đổi rất đa dạng. Băng qua những mô đất nhấp nhô với cỏ bông lau cao quá đầu người, A Niêng trò chuyện: “Từ đây, chỉ cần cuốc bộ qua 2 con dốc nữa thôi, tầm khoảng 2km là đến thác Trô rồi. Cứ tiếp tục di chuyển, đừng đứng yên một chỗ nhé! Bởi khu vực này có cả ruồi vàng và vắt, bị chúng đốt thì khó chịu lắm đấy!”

Sau khoảng hơn 35 phút cuốc bộ, lội qua vài con suối nhỏ, tôi đã có thể nghe được tiếng ầm ầm của thác nước đổ xuống. Âm thanh cứ thế vang vọng, lan ra cả một góc rừng. Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân hình thành nên câu chuyện truyền miệng từ thời xa xưa của người Xơ Đăng nơi đây. Chuyện kể rằng, thác Trô rất linh thiêng, có Yàng (thần linh) trông coi. Nếu ai có ý định băng rừng đến gần thác, sẽ bị trừng phạt. Người đó sẽ nghe được những tiếng động tựa như tiếng nói của thác, rồi sau khi trở về, họ sẽ bị đau ốm, bệnh tật và thậm chí là mất sớm…

Cho đến hiện tại, khi cuộc sống ngày càng văn minh, tiến bộ, bà con chẳng mấy ai tin vào câu chuyện này nữa. Tuy nhiên, cũng nhờ câu chuyện truyền miệng này mà trong suốt nhiều năm qua, thác Trô hầu như ít bị tác động bởi con người. Thác vẫn giữ được nét nguyên sơ, kỳ vĩ và có phần huyền bí mà tạo hoá đã ban tặng cho nó.

Theo lời kể từ những người Xơ Đăng sống quanh chân thác, nguồn nước cung cấp cho thác Trô bắt nguồn từ tận trong rừng sâu, vượt qua vùng giáp ranh giữ xã Măng Cành (huyện Kon Plông) và xã Đăk Kôi. Thác có tổng cộng 9 tầng, trong đó, mỗi tầng đều mang một cảnh sắc riêng, hấp dẫn.

Sau quãng thời gian cuốc bộ, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được với thác Trô. Nhìn từ khoảng cách gần, dòng nước trắng xoá từ trên cao đổ xuống trông thật mượt mà, uyển chuyển tựa như mái tóc mượt dài của một nàng công chúa ngủ trưa. Dưới ánh nắng mặt trời, dòng thác ánh lên những hào quang đa sắc màu, lấp lánh như những món đồ trang sức huyền ảo, trông thật bắt mắt.

 Xung quanh chân thác, thảm thực vật cũng trở nên phong phú và đa dạng hơn bên ngoài. Nhờ lượng nước dồi dào, nên cây cối mọc um tùm, tốt tươi, thậm chí có những gốc cây phải đến 2 -3 người ôm mới xuể. Chính điều này đã tạo nên một môi trường hoàn hảo để chim muông kéo về kiếm ăn, làm tổ. Chỉ cần chú tâm lắng tai, tôi hoàn toàn có thể nghe được những tiếng hót, tiêng kêu của các loài chim khác nhau quanh đây, hệt như một bản hoà ca giữa rừng.

Di chuyển trên những tảng đá lớn, chúng tôi đang hướng đến tầng cao nhất của thác Trô. Từng làn hơi nước mát lạnh phả ra từ dòng chảy như khích lệ tinh thần cho mỗi chúng tôi thêm phấn chấn để hoàn tất cuộc hành trình. Càng lên cao, những tảng đá ngày càng cheo leo, hiểm trở với đầy rêu phong lớp lớp theo thời gian. Chúng tôi cũng chủ động giảm tốc độ di chuyển để đảm bảo an toàn. Có những chỗ, chúng tôi phải dùng cả hai tay để bám cây, bám đá nhằm chống trượt khi di chuyển.

Cứ như vậy, miệt mài qua từng tầng thác, chúng tôi đã chạm được đích đến cuối cùng, cũng chính là tầng cao nhất của thác Trô (tầng thứ 9). Dù mỏi mệt chân tay, ai nấy thấm đẫm mồ hôi, nhưng mỗi chúng tôi đều nở nụ cười ngạc nhiên, bởi vừa ngộ ra một điều bất ngờ, thú vị khác: Hoá ra, nhánh thác nhỏ chảy bên cạnh mà ban đầu chúng tôi vốn nghĩ thuộc thác Trô, thực chất lại là một con thác khác. Đây chính là 2 dòng thác song song, từ 2 nguồn nước khác nhau, cứ thế tuôn chảy, tựa như hoà vào làm một…

Từ trên cao nhìn xuống, một bức tranh tổng thể về thiên nhiên hùng vĩ hiện ra ngay trước mắt chúng tôi. Màu xanh của cây cối, màu vôi của đá, màu trắng của nước,… hoà quện với nhau, tạo nên những gam màu sáng tối, bắt mắt, mà ít nơi khác có được. Cứ như thế, mỗi người chúng tôi đều im lặng, bắt trọn khoảnh khắc này, để giữ cho riêng mình…

Sau khi đã thoả sức mình khám phá thác Trô, chúng tôi quay trở ra khi hoàng hôn đang dần buông xuống. Khác với khi đến, bây giờ cảm giác về cung đường cũ đã không còn xa, trắc trở như trước nữa. Dường như những gì chúng tôi thu được từ chuyến đi này đã khoả lấp những mỏi mệt trên cung đường khó nhọc, gập ghềnh vừa qua. Cứ vậy, chúng tôi thao thao trò chuyện, chẳng mấy chốc đã ra đến bờ sông sông Tea A Kôi.

Quay trở ra thôn 1 (làng Kon Đó – Kon Đôi), lác đác đây đó đã có nhà lên đèn sớm. Sau những cái bắt tay xiết chặt khi từ biệt, chúng tôi mỗi người một ngả. A Nóc và A Niên hướng về phía UBND xã Đăk Kôi, còn tôi tiếp tục vượt 60km để trở về với thành phố Kon Tum. Dù cả người đã ướt nhẹp những nước  khiến tôi luôn rùng mình trước những cơn gió lạnh, nhưng tôi đã mau chóng quên đi cảm giác này. Bởi, tâm tưởng trong tôi vẫn luôn hiển hiện một cảm xúc tràn đầy sau chuyến đi. Ở đó là những kỷ niệm đẹp về những người mới gặp, về cảnh sắc hoang sơ, hấp dẫn của thiên nhiên ban tặng cho vùng đất này, mà vẫn chưa nhiều người biết tới.


Tác giả: Trịnh Thành - Báo Kon Tum

Tin liên quan

Tin nổi bật Tin nổi bật